Lý Chí Cương vừa sưởi ấm, vừa nói với Nghiêm Tú Tú: “Haizz, em không thấy lúc Quân Tử cầm đầu gỗ lao về đám dân quân kia đâu. Quả thật, quá làm lòng người thoải mái! Lúc đó anh quá sợ hãi nên không có cảm giác gì nữa. Nhưng bây giờ anh nghĩ đến cảnh tượng kia, trong lòng có cảm giác vô cùng sảng khoái như được trút giận!”
Nghiêm Tú Tú cũng cực kỳ chán ghét đám dân quân giống như thổ phỉ kia.
Mỗi lần đi trong thành phố bán đồ vật gì đó, cô ta phải trốn tránh đám dân quân kia như ăn trộm. Nếu không phải cô ta khôn khéo, có lẽ đồ vật đã bị đoạt từ lâu rồi.
Tuy nhiên Lý Chí Quân lợi hại như vậy làm cô ta cảm thấy người đàn ông của mình quá nhát gan. Cô ta cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, nói với Lý Chí Cương rằng: “Anh thật sự là anh em ruột với Quân Tử à? Em nhìn không thấy giống chút nào? Nói về diện mạo, Quân Tử đẹp trai hơn anh. Bàn về đầu óc, Quân Tử thông minh hơn anh! Về tài ăn nói, càng không cần phải nói, nhìn mẹ yêu thương Quân Tử như vậy là biết. Anh nhìn lại mình đi, sức lực cũng kém hơn so với Quân Tử!”
Nói xong, cô ta ghét bỏ liếc mắt đánh giá Lý Chí Cương: “Nhìn xem hiện tại Quân Tử cũng trở nên siêng năng hơn. Nhìn xem mới bao lâu mà người ta đã xây nhà mới. Đó còn là nhà ngói nữa chứ!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây