Lý Chí Quân không còn cách nào, chỉ có thể ngừng lại, chờ Tạ Lan Hương và ba đứa trẻ ở phía sau đi tới. Sau đó anh thấy mấy đứa nhỏ đi quá chậm, anh dứt khoát cúi người, bế Nữu Nữu đặt lên cổ anh. Anh để cho chân cô bé kẹp chặt cổ mình, còn dặn dò nhất định phải ôm chặt đầu anh.
Sau đó mỗi tay ôm một cái, ôm cặp song sinh vào ngực, rồi quay đầu nói với Tạ Lan Hương: “Anh cảm thấy không khỏe lắm nên anh mang ba đứa nhỏ về nhà trước nhé.”
Tạ Lan Hương vừa nghe Lý Chí Quân không thoải mái, lập tức hơi nôn nóng. Nhất là khi nghĩ tới việc mà Chu Trường Anh làm lúc trưa, vội vàng nói: “Ừm ừm, anh mau về nhà đi, không cần để ý tới em.”
Sau đó co ấy lại thoáng nhìn ba đứa nhỏ trên người Lý Chí Quân, lo lắng nói một câu: “Không thì anh thả tụi nhỏ xuống đi, em và bọn nhỏ đi phía sau anh cũng được.”
Sau khi Lý Chí Quân cảm nhận sức nặng của mấy đứa nhỏ thì từ chối: “Không sao, mấy đứa nhỏ không nặng, anh còn ôm được. Anh đi trước đây, em đi theo phía sau phải nhanh lên nhé!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây