Vì thế Tạ Lan Hương lại cúi đầu, hoảng loạn chạy về, cô ấy cõng sọt củ cải rồi nhanh chóng rời đi. Tốc độ kia giống như ở phía sau có gì đó đuổi theo cô ấy.
Tạ Lan Hương vừa nấu củ cải vừa suy nghĩ. Càng nghĩ cô ấy càng cảm thấy Lý Chí Quân có khả năng thật sự có vấn đề. Trong lòng cô ấy lập tức giống như có một hòn đá nặng trịch đè lên.
Khi trời gần chạng vạng, có người ở trong thôn hẹn Tạ Lan Hương ngày mai cùng đi huyện thành, nhưng dáng vẻ của cô ấy như mất hồn mất vía. Chờ cho người đó rời đi, Lý Chí Quân mới kỳ quái hỏi một câu: “Chúng ta còn thứ gì chưa mua sao? Không phải mới đi huyện thành, sao lại muốn đi nữa chứ?”
Anh vừa đi tới gần, Tạ Lan Hương không nhịn được mà nghĩ tới chuyện Chu Trường Anh đã nói với cô ấy, trong lòng rất phiền muộn. Nhưng cô ấy vẫn nhớ Chu Trường Anh dặn dò, tuyệt đối không để cho Lý Chí Quân phát hiện. Cho nên cô ấy cố gắng chịu đựng, nhưng ở nhà chỉ cần thấy Lý Chí Quân là cô ấy không nhịn được suy nghĩ!
Quên đi, ngày mai vẫn đi theo mọi người lên huyện thành vậy! Cô ấy cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh một chút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây