Có lẽ thần phật phù hộ, bà đi về tính cách từ nóng nảy trở nên dịu dàng hơn, ít ra có thể thỉnh thoảng cười nói với Ngư Nương.
Ngư Nương lại đi đến trước mặt Lý Đại Thành, khẽ gọi một tiếng “Gia gia“.
Lý Đại Thành vẫn giữ nụ cười ôn hòa như trước, khẽ vỗ vai nàng, xúc động nói: “Ngư Nương của chúng ta lớn rồi, sau này nếu có nhà của mình...”
Lý Đại Thành càng nói thì trong lòng càng cảm thấy khó chịu, Ngư Nương lớn lên bên cạnh ông, vừa thông minh lại hiểu chuyện. Trong nhiều con cháu như thế, chỉ có mình Ngư Nương hiểu lòng ông. Bây giờ mấy năm không gặp, ngay cả gửi thư cũng khó gửi đi, cho dù là ai cũng không vui nổi.
Ngư Nương miễn cưỡng vui cười: “Gia gia, cháu đi, ông nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây