Tâm trạng của Trần thị vô cùng hỗn độn, sợ rằng Ngư Nương bị gả phải người không tốt, lại sợ nàng bị tổn thương, bà nghiêng người về phía trước, ôm lấy Ngư Nương bằng cả hai tay và nhẹ nhàng vỗ vào lưng Ngư Nương để an ủi nàng như lúc còn nhỏ, giọng điệu kiên định: “Nếu cậu ấy dám làm gì có lỗi với con, ta và cha con sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho cậu ấy.”
Trong lòng Ngư Nương xuất hiện một luồng ấm áp, có chút dở khóc dở cười, nói: “Nương, chuyện này con biết. Trong bức thư gửi hai tháng trước, Tư An đã nói với con rồi, nói rằng hai tháng sau huynh ấy sẽ nghỉ phép dài ngày để về nhà, con bận quá nên quên mất chuyện này.”
Nỗi niềm lo lắng cho con gái của Trần thị được đặt xuống trong lòng, bà khiển trách: “Con nhỏ này, chuyện lớn như vậy sao có thể quên chứ? Tư An còn nói gì trong bức thư nữa?”
Ngư Nương nhớ tới lúc nhận được thư, nàng đang bận tư vấn cho bệnh nhân, chỉ nhìn lướt qua một chút rồi kẹp lá thư vào một cuốn sách y học, sau khi bận rộn xong cũng quên mất là còn có một bức thư chưa đọc kỹ, hôm nay Trần thị nhắc đến Thẩm Tư An trở về, nàng mới nhớ đến bức thư hai tháng trước.
Hai tháng đã trôi qua, trong nhất thời nàng thật sự không thể nhớ nổi Thẩm Tư An còn viết gì trong bức thư.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây