Hôm ấy, sau khi học xong ở Thẩm gia, Ngư Nương trở về nhà. Vừa bước vào nhà, nàng phát hiện ra một chiếc xe ngựa đang đứng ngoài sân. Con ngựa kéo xe mạnh mẽ phi phàm, đôi mắt sáng ngời hữu thần, dáng vẻ tràn đầy sinh lực.
Trong sân, Lưu thị đang nhặt rau trong viện, tiếng cười hân hoan rộn rã truyền đến từ phòng khách, nàng lắng tai nghe kĩ, hóa ra là nhóm người Lưu đại cữu.
Ngư Nương hiểu rõ, thì ra mấy người cữu công đến làm khách nhà bọn họ. Trong phòng, Lưu đại cữu đang nói chuyện hăng say đến độ nước bọt văng tứ tung: “Muội phu, đệ không biết đâu, hai đứa trẻ hư hỏng Quốc Khánh, Tiểu Khánh không muốn đến học đường, dỗ lời ngon tiếng ngọt thế nào cũng không nghe, ta cảm thấy rất tức giận, liền buộc cả hai đứa lên cây, dùng cành cây dạy dỗ chúng nó một hồi, hai đứa nhóc hư hỏng này mới chịu thua. Vậy sau này Nhị Ngưu cũng có bạn ở chỗ Trịnh phu tử rồi.”
Ông ấy nói đến độ miệng đắng lưỡi khô, liền bưng ly trà lên uống một hơi cạn sạch, tầm mắt lơ đễnh nhìn thoáng qua khoảng không trong viện: “Đó là Nhị Ngưu đúng không? Nhị Ngưu! Mau tới đây! Cữu công nói cho con biết, sau này con đi học ở học đường cũng có bạn rồi.”
Ngư Nương xấu hổ xoay người, đi đến nhà chính, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Đại cữu công, là con. Nhị ca của con còn chưa đi học về.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây