Vì thế, tiền tiêu vặt trong tay Ngư Nương dần nhiều lên, mà ngoài khoản tiền tiêu vặt này, Lý Đại Thành từng cho nàng hai chiếc bánh rau dại trên đường chạy nạn, nàng mở một trong hai cái ra, bên trong là một thỏi bạc, một thỏi này đáng giá năm lượng bạc. Ngư Nương đã để lại một thỏi bạc ở Lâu Gia Pha, hi vọng có thể giúp được bà lão ít nhiều, vậy hiện tại nàng còn một thỏi bạc và một chiếc bánh rau dại đen tuyền.
Trên đường đi, Ngư Nương cất bánh rau dại rất kĩ, sau khi đến huyện Vân Dương liền giấu trong phòng mình, còn cố tình giấu ở chỗ vô cùng kín đáo. Vừa đảo mắt mà mấy ngày đã trôi qua, nếu không phải Trần thị cho nàng mấy văn tiền rồi bảo nàng cất thật kĩ, nàng đã sớm quên mình giấu cái bánh rau dại kia ở đâu.
Nghĩ đến đây, Ngư Nương nhanh chóng về phòng, vội vàng tìm thỏi bạc kia và bánh rau dại. Bánh rau dại vốn rất cứng, đánh lên người cũng rất đau, Ngư Nương lại vùi nó dưới đất lâu như vậy, bánh vốn đã cứng lại càng cứng hơn, chẳng khác gì gạch xây tường, nàng lôi thế nào cũng không ra.
Rơi vào đường cùng, Ngư Nương đành phải lấy một chậu nước, liên tục đổ nước vào bánh rau dại một ngày một đêm, lúc này bánh mới mềm đi, cuối cùng cũng có thể dùng tay lôi ra.
Khi lôi bánh rau dại ra, Ngư Nương cũng không nghĩ nhiều. Nàng vốn nghĩ, bên trong chẳng qua chỉ có một thỏi bạc mà thôi, không ngờ khi mở ra, thứ bên trong không phải thỏi bạc nàng giấu, mà là một chiếc vòng tay bằng vàng được khảm rất nhiều loại đá quý khác nhau. Vòng tay tỏa ra ánh sáng rực rỡ, thân vòng vừa rộng vừa dày, khi cầm còn cảm thấy rất nặng tay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây