Mà Thẩm Tư An rất nguyên tắc, bình thường luôn tự nhốt mình trong phòng, vùi đầu đọc sách, chỉ đến giờ ăn cơm mới ra khỏi cửa. Đợi sau khi Thẩm Tư An nhập học, ngày thường chỉ còn mình Lý thị ở Thẩm gia, vì thế thoạt nhìn, Thẩm gia vừa có vẻ trong trẻo, vừa lạnh lẽo.
Một khi đã có tuổi, ai cũng hi vọng con cháu có thể hầu hạ dưới gối, cũng thích thấy con cháu ồn ào, náo nhiệt một chút. Dù bản thân Lý thị nhận được không ít mặt chữ, khi đọc sách cũng tốn nhiều thời gian. Hằng ngày bà bận rộn, chỉ khi nào nhàn nhã mới có thời gian suy nghĩ, lại nhìn ra tiểu viện trống trải, đương nhiên không tránh được cảm giác cô đơn.
Vì vậy khi Ngư Nương có thể ở cạnh bà, tuy bà không nói ra nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy rất vui vẻ.
Ngư Nương vốn muốn về nhà ăn cơm trưa, Lý thị lại nói: “Con đi từ học đường về nhà chỉ ăn một bữa cơm rồi lại vội vàng chạy sang đây, không phải đã vô tình lãng phí bao nhiêu thời gian đi lại rồi sao? Ta thấy thế này, hay là con đi thẳng từ học đường sang đây, dù sao nhà chúng ta cũng không đói kém đến độ không thể cho con ăn một bữa cơm.”
Lý thị đã nói vậy, Lý Đại Thành cũng không có ý kiến gì, Ngư Nương cân nhắc một lúc cũng thấy ý tưởng này rất tốt, đi ít thêm vài bước cũng được, vì vậy liền nhanh chóng đồng ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây