Lý Đại Thành dẫn Tử Yến và Nhị Ngưu đến chỗ Chu tú tài, không hề bất ngờ, Nhị Ngưu không vượt qua bài kiểm tra. Trên đường trở về hắn luôn cúi đầu không nói gì.
Lý Đại Thành thầm thở dài, nói với Lý Bá Sơn: “Nhị Ngưu như thế không được. Đứa nhỏ này thuận buồm xuôi gió đã quen, vất vả lắm mới có cơ hội cảnh tỉnh nó, chúng ta không thể chậm trễ được. Thế này đi, ngày mai ta dẫn Nhị Ngưu đi qua chỗ Trịnh tú tài xem thử. Mặc dù Trịnh tú tài kém Chu tú tài nhưng không phải không biết dạy học sinh, chỉ là không tập trung thôi, trong bụng vẫn có học thức.”
Lý Bá Sơn biết kế trước mắt chỉ có như thế, ông ấy gật đầu: “Cha, cha nhọc lòng vì Nhị Ngưu rồi.”
Lý Đại Thành khoát khoát tay: “Ta nhọc lòng cũng vui vẻ. Trước kia ta nghĩ Nhị Ngưu có tư chất bình thường, sau này sẽ kém Đại Ngưu, bây giờ xem ra ta cố chấp rồi. Sau khi biết hổ thẹn sẽ gan dạ, Nhị Ngưu thông suốt rồi.”
Ngư Nương đứng ngoài thư phòng của Lý Đại Thành do dự hồi lâu, không nhịn được gõ cửa một cái: “Gia gia, là cháu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây