“Bánh bao, bánh bao lớn nhân thịt heo, ba văn tiền một cái, vừa no bụng lại ngon miệng, khách quan ngài không muốn nếm thử sao?”
“Bánh bột ngô khoai lang, hai văn tiền một cái, nóng bỏng tay...”
Ngư Nương nhìn từng sạp hàng không chớp mắt, lúc ở quận Trạc Dương, bánh mì trộn rau dại này nọ phải mười văn tiền một cái, vừa đen lại cứng, đập vào đầu có thể thủng một lỗ to. Tình huống ở quận Toại Mục tốt hơn ở quận Trạc Dương nhiều, nhưng thức ăn vẫn quý hơn ở An Lăng này nhiều.
Khi nhìn thấy tình cảnh bình yên này, không nói rõ cảm xúc gì, đương nhiên bách tính biết ở nơi nào có thể sống sót, chỗ nào có thể sống tốt hơn. Vì thiên tai mà bách tính ở Loan An và quận Trạc Dương chạy hơn phân nửa, lại vì ôn dịch mà tử thương vô số. Hai chỗ này hỗn loạn bất an, muốn sống sót còn khó hơn lên trời. Quận Toại Mục tốt hơn hai quận kia nhưng bách tính sống cũng không dễ dàng. An Lăng gần như chỉ cách một con sông mà bách tính an cư lạc nghiệp, vui vẻ hòa thuận. Thảo nào những nhóm phú hộ ở quận Toại Mục kết đoàn kết đội chạy đến An Lăng.
Thuyền lớn dừng lại ở bên bờ, có không ít người vây quanh hỏi những người trên thuyền có muốn mua đồ không, hoặc có cần người dẫn đường không. Lúc ở trên thuyền, khi Ngư Nương nhìn những sạp hàng kia nàng không cảm thấy đói, bây giờ cách rất gần, đúng là cảm thấy sâu đói bụng trong bụng bị kéo lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây