Không chỉ Ngư Nương nghĩ vậy, trong lòng Thạch Quý nói không rõ cảm giác gì. Ban đầu ở phủ thành, dựa vào việc lén thả nạn dân vào thành mà ông ấy và thuộc hạ kiếm được không ít tiền. Vốn tưởng rằng bọn họ đã cướp tiền trắng trợn, không ngờ những người này còn ngang ngược hơn mình lúc trước.
Đến phiên nhóm người Ngư Nương, Lưu thị đưa bạc cho nam nhân trung niên, trong lòng dường như đang chảy máu. Bà bước đi lảo đảo, đến khi đứng ở boong tàu còn che ngực hít một hơi: “Quá khủng khiếp, mười lượng bạc, sao bọn họ không đi ăn cướp đi.”
Lý Thúc Hà đỡ Cố thị đến ghế bên cạnh nghỉ ngơi, ông ấy nghĩ thoáng ra: “Nương, người không hiểu đâu, cái này người ta gọi là làm một cú. Nương không muốn thì có người khác muốn, người xem bên dưới có bao nhiêu người đang xếp hàng kìa? Trên thuyền này nhiều người đến nỗi muốn chen cũng không lọt.”
Trên boong tàu lít nhít người, muốn có phòng riêng nghỉ ngơi còn phải chi thêm tiền. Vì cố gắng khiếm tốn không để mọi người chú ý, bọn người Lý Đại Thành chỉ trả tiền lên thuyền ngồi, không trả thêm tiền thuê gian phòng nghỉ ngơi.
Mặt sông rộng lớn, thuyền đi có chậm đến đâu thì hôm nay cũng có thể đến bờ bên kia. Vì thế những người không quá dư dả đều chen chúc ở boong tàu, không vào phòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây