Lý Trọng Hải nháy mắt với Trần thị: “Nàng đừng làm nữa, ta có đồ tốt cho nàng xem đây.”
Trần thị chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn đi qua, Lý Trọng Hải móc trong người ra một cái túi vải được quấn kín mít: “Nàng mở ra xem thử đi.”
Trần thị nhận lấy chiếc túi vải, vừa mở ra vừa nói: “Ngài cũng tài thật đấy. Mặc áo bông dày như thế mà còn có thể giấu cái túi to như vậy trong người, trong này...”
Đang nói Trần thị bỗng im bặt, kinh ngạc nhìn lên Lý Trọng Hải: “Đồ trong này ngài lấy ở đâu ra đây? Chúng ta không thể làm việc trái với lương tâm đi ăn cắp đồ của người khác được.”
Lý Trọng Hải ghé sát bên tai Trần thị thấp giọng nói: “Nàng nghe ta nói, chẳng phải với Thạch Quý từng đi đưa thư cho Tạ tướng quân sao? Trên đường đến đó, ta đụng phải một đội quan binh, ba người bọn ta bèn trốn đi và nghe lỏm được mấy người đó nói chuyện, hóa ra là bọn họ đang vận chuyển một số tiền bất chính mà Vương tướng quân cướp được, định vận chuyển tiền đến một nơi nào đó để cất giấu. Trùng hợp lúc đó có người rời khỏi đội ngũ để đi vệ sinh, ba người bọn ta sợ bị lộ, quyết định không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho dứt khoát, đánh cho mấy người đi vệ sinh kia bất tỉnh, Thạch Quý nói phú quý có được là từ nguy hiểm mà ra, ta nghĩ thấy cũng phải, vì vậy ba người bọn ta liền trà trộn vào trong đội ngũ, nhân lúc người ta không chú ý thó chút đồ rồi nhanh chóng bỏ chạy. Ta dám đảm bảo bọn họ không phát hiện ra. “
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây