Sau khi rời bến thuyền, bọn họ cũng không vội vàng vào thành mà trốn trong một khu rừng bên ngoài thành, bên trong khu rừng, người Lý gia và Lưu gia nhanh chóng cởi bỏ áo tang, sau đó mở rương ra để cho Lý Đại Thành đang ở trong rương chui ra ngoài.
Lý Đại Thành vươn vai cười nói: “Cuối cùng cũng có thể đi ra rồi, mấy ngày nay ở trong đó khiến ta ngột ngạt muốn chết.”
Lưu thị bĩu môi: “Cũng có phải là không để cho ông đi ra đâu, là tự ông cứ đòi ở trong này còn trách ai được nữa?”
Miệng bà thì nói những lời trách móc, nhưng mồm nói một đằng tay bà lại làm một nẻo, bà vỗ trái vỗ phải lên lưng Lý Đại Thành: “Thế nào? Đã thoải mái hơn chưa?”
Lý Đại Thành gật đầu: “Đỡ hơn nhiều rồi, vẫn là bà thương ta nhất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây