Với tình hình này xem ra phải đợi đến khi bệnh tình của Tạ tướng quân khỏi hẳn thì ông mới có cơ hội xuất phủ, nếu lúc đó Tạ tướng quân có thể thả ông ra thì tốt, chỉ sợ là Tạ tướng quân sẽ không tha cho ông.
Đi từ huyện Bình Ninh đến đây, đầu tiên là bị nạn dân và tặc khấu trên đường làm cho kinh sợ, sau lại còn gặp phải ôn dịch, cuối cùng may sao hữu kinh vô hiểm đi đến được quận Toại Mục, vốn tưởng tiếp theo sẽ có thể bình an thuận lợi qua sông Lan Giang, ai mà ngờ lại dính líu đến phủ tướng quân thế lực ngang trời này ở đây, xem ra thời gian này khó lòng mà thoát thân được rồi.
Lý Đại Thành thở dài, đúng là tiến thoái lưỡng nan mà, trị không khỏi thì bị chém đầu, trị khỏi thì lại bị giữ lại, ông trở người nhắm mắt lại, bỏ đi bỏ đi, chuyện gì rồi cũng có cách giải quyết cả thôi, đến đâu hay đến đó vậy.
Sáng hôm đó sau khi Lý Thúc Hà ăn sáng và thu dọn đồ đạc xong xuôi, đang chuẩn bị đến phủ tướng quân nghe ngóng tình hình nhưng ông ấy còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa thì đã có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, mở cửa ra xem, bên ngoài là hai vị quan sai.
Lý Thúc Hà chắp tay, cẩn thận hỏi: “Không biết hai vị quan gia đến nhà chúng ta có việc gì chăng?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây