Thạch Quý hận rèn sắt không thành thép nhìn Lưu Đại Ma Tử một cái: “ Uổng cho ngày thường đệ là người thông minh nhất, thôi bỏ đi, đệ ngẫm lại đi, ta cũng không ép đệ.”
Ra khỏi cửa, Tiểu Ngũ đang ở bên ngoài chờ, thấy Thạch Quý vừa đi ra vội vàng tiến lên: “Đại ca, ta đi theo huynh, huynh đi đâu ta sẽ đi nơi đó.”
Thạch Quý vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngũ không khoan nhượng, trên mặt mang theo ý cười: “Yên tâm đi, sẽ không bỏ đệ lại đây đâu.”
Rời khỏi viện của Lưu Đại Ma Tử và Tiểu Ngũ, Thạch Quý ra cửa lẳng lặng đứng trong chốc lát, suy nghĩ một chút, vẫn là cất bước xoay người đi về phía viện Lý gia ở, dù sao cũng là ông ấy tự tiện chủ trương ở lại thêm một ngày, đây không phải chuyện của một nhà ông ấy, nên muốn nói một chút với Lý Đại Thành.
Trải qua mấy ngày tu dưỡng, vết thương trên đùi Thẩm Tư An tốt hơn không ít, bởi vì biết cậu nhạy bén, Ngư Nương không dám mạo muội cho cậu uống nước Nguyệt Quang, cho nên cậu vẫn đi lại khập khiễng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây