Ông ấy ngồi xổm xuống cẩn thận giơ ngón tay ở dưới mũi người ăn mày, hơi thở ấm áp phả vào ngón tay của Lý Thúc Hà, trong lòng ông ấy thở phào nhẹ nhõm, đứa trẻ này vẫn còn sống.
Ngày nào ở quận Toại Mục cũng đều có người chết đói, ông ấy bế đứa trẻ này đi thì khẩu phần ăn sau này phải làm sao? Ai đến nuôi cậu? Thêm một người đồng nghĩa với việc mọi người phải bớt một phần ăn, ông ấy không phải đơn chiếc một mình, không thể chỉ lo cho bản thân.
Lý Thúc Hà đứng dậy nhìn xung quanh, đi đến quầy bánh hấp ngoài chợ mua một chiếc bánh hấp, hỏi xin chủ cửa hàng một bát nước nóng, sau đó quay lại góc tường, chuẩn bị đỡ người ăn xin lên và cho cậu ăn cơm.
Lúc này, cậu ăn mày nhỏ mới mở mắt ra, nắm lấy y phục của Lý Thúc Hà, khó khăn nói: “Xin ông đưa ta đi khám đại phu, trong người ta có tiền.”
Sau đó cậu nhắm mắt lại rồi ngất đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây