Hồng Diệp phụ họa: “Phu nhân và Tạ phu nhân tỷ muội tình thâm, thật sự có thể gọi là một đoạn giai thoại, thật khiến nô tỳ ngưỡng mộ không thôi.”
Vương phu nhân cười ‘phụt’ một tiếng, lấy khăn tay che miệng: “Ngươi thật khéo miệng, ta thấy ngày thường ngươi chăm sóc Lăng La khắp nơi, người nào không biết còn tưởng rằng hai ngươi là chị em ruột đấy, tình cảm còn sâu đậm hơn ta và tẩu tử nhiều.”
Mặc dù Vương phu nhân tốt bụng dễ gần nhưng chưa bao giờ thích người hầu bên cạnh mình có mối tư giao, trước kia người bị bà phát hiện đều bị điều chuyển khỏi vị trí lúc đầu một cách hoặc công khai hoặc âm thầm. Lăng La kinh sợ, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Hồng Diệp một cái.
Trong lòng Hồng Diệp hơi giật mình, khuôn mặt bình thản, nói với vẻ quở trách: “Đây còn không phải là do phu nhân sao, phu nhân để Lăng La thường xuyên lượn lờ trước mặt nhũ mẫu, ta sợ sau này Lăng La sẽ cướp mất địa vị của ta trong lòng phu nhân nên mới thiết lập quan hệ tốt với Lăng La trước, tránh sau này nàng ấy nói xấu ta trước mặt phu nhân.”
Vương phu nhân cười nói: “Xem cái miệng này của ngươi kìa, còn trách ta. Sao vậy, ngày thường ta đối xử với ngươi không tốt sao?” Mặc dù nói như vậy nhưng không nói thêm gì nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây