Nhị Ngưu không biết nói những đạo lý to lớn, nhưng chỉ dựa vào trực giác nó cũng biết vấn đề của mình rất lớn: “Con đáng ra nên dỗ Nhị Nha, không nên đánh nhau với muội ấy. Gia gia, người đừng giận con nhé.”
Lý Đại Thành vui vẻ mỉm cười: “Được rồi, đi chơi đi, ta vui còn không kịp nữa là, sao mà giận con được chứ.”
Ngư Nương và Lý Tử Yến đang ngồi dưới bóng cây tiếp tục viết chữ, một con mèo trắng to đùng đang nằm giữa hai bọn họ, thỉnh thoảng nó lại lim dim mắt, ánh nắng buổi chiều phủ lên sưởi ấm cơ thể, thật là dễ chịu vô cùng.
….
Đêm mấy ngày trước, bầu trời chạng vạng, gió bắc rít qua, trong doanh trại thắp đuốc sáng rực hơn cả ban ngày.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây