Trần thị vừa thấy còn có cái gì không rõ, bà giận đến mức hận không thể mắng Tam Ngưu ngay lập tức, tiểu tử này cả ngày chỉ biết gây chuyện, một ngày không đánh là ngứa da ngay.
Tam Ngưu chạy tới, tay dính đầy bùn. Mấy ngày nay trời không có mưa, mặt đất khô ráo. Nhìn là biết ngay thằng bé vừa nghịch ngợm từ đâu về. Thằng bé hồn nhiên không ý thức được dáng vẻ hiện giờ của mình bẩn thỉu bao nhiêu, hào hứng nói: “Nương, quần áo con đâu?”
Trần thị che mũi lại rồi lùi về phía sau một bước, ghét bỏ nói: “Rửa tay sạch sẽ trước đi, nếu không bỏ hết quần áo của con bây giờ.”
Tam Ngưu cũng không cảm thấy Trần thị đang ghét bỏ mình, một bước đi ba nước nhảy chạy đi rửa tay, vừa chạy vừa kêu: “Nương, nương chờ con một chút, con sẽ trở lại ngay.”
Trần thị lắc đầu, thở dài trong lòng, thôi, bỏ đi, cũng không phải không biết tính nó như thế nào, nghịch ngợm thì nghịch ngợm, tốt xấu gì cũng đều là con mình sinh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây