Ngư Nương rửa mặt sau đó chui vào chăn, dọc theo con đường xóc nảy cả người vô cùng mệt mỏi. Nàng trở mình, suy nghĩ thoảng qua như mây khói, trời đất bao la ngủ mất.
Trần thị thu dọn đồ đạc, chỉ thấy Ngư Nương và Tam Ngưu chụm đầu ngủ say. Bà lắc đầu kéo chăn mền lên đắp kín cho bọn chúng, sau đó cũng xốc chăn mền đi ngủ.
Ở quận Trạc Dương xa xa, lúc đêm đen vắng người, trên đê âm thầm xuất hiện một đội người cùng ngựa. Thạch Quý dẫn người đi đến nơi đào đất: “Đại nhân, chính là chỗ này, trước đó chúng ta suy đoán Vương tướng quân muốn đào thông nơi này, mở một lỗ hổng ở Oanh Thủy để nước sông tràn qua nhấn chìm hạ du.”
Triệu phó tướng đến dưới đê xem xét, sau đó vung tay lên, mấy người lính bắt đầu đi đọc theo đê xuống dưới. Lúc đi đến cuối đê, hắn châm cây đuốc trong tay chiếu sáng xung quanh, quả nhiên khắp nơi đều là vết đào đất. Dựa theo tiến độ này, mấy hôm nữa đê sẽ bị đào thông, xem ra Vương tướng quân mưu đồ đã lâu.
Trên đê gió lạnh thổi, cho dù mặc khôi giáp nặng nề nhưng trong lòng Triệu phó tướng vẫn rùng mình một cái. Nếu như đê bị đào thông, chỉ sợ đại nghiệp của tướng quân sẽ phải thất bại trong gang tấc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây