Vương phu nhân vừa nhìn thấy ma ma đến, nước mắt lập tức chảy ra, “toong” một tiếng: “Ma ma, người đã phải chịu khổ rồi.”
Ma ma nắm chặt tay Vương phu nhân: “Lão nô phải chịu chút khổ ấy có hề gì, phu nhân mới là người khổ sở nhất. Lão nô nghe bọn họ nói, mấy ngày nay ngay cả một giọt nước phu nhân cũng không động vào, như vậy làm sao được? Phu nhân cũng không phải một đứa trẻ, sao người có thể tùy hứng đến vậy?”
Chỉ thấy nước mắt Vương phu nhân thi nhau rơi xuống, nụ cười chan nước mắt: “Ai, nếu ta ăn cái này, vậy ma ma cũng ăn ta đi.”
Rời khỏi đê Oanh Thủy, đội ngũ lại đi dọc theo quan đạo về phía trước thêm một ngày rưỡi. Mặt đường bị phơi sắp khô, mặc dù còn hơi ẩm ướt nhưng xe ngựa có thể đi lại được, chỉ cần đi chậm một chút.
Thạch Quý, Lý Thúc Hà và Tiểu Ngũ đi quận Toại Mục đã hai ngày, theo lý mà nói chắc là đến rồi. Chỉ là Tạ tướng quân ngồi ở trên cao, bọn người Lý Đại Thành hơi lo lắng không biết bọn họ có thuận lợi được gặp Tạ tướng quân không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây