Vương tướng quân ngồi im lặng trên ghế, ông ta ngoảnh đầu lại nhìn bức thư, cũng chẳng thèm mở ra liếc qua nội dung, chỉ tùy ý gọi người đến cầm đi hộ ông ta.
Đưa tay xoa mi tâm, Vương tướng quân càng nghĩ càng giận, hai tay nắm thành quyền rồi đập thật mạnh một cái xuống bàn, toàn một lũ phế vật, đã không được tích sự gì, còn gây ra thêm một đống rắc rối.
Phó tướng vén rèm lên bước từ bên ngoài vào, thấy Vương tướng quân như vậy liền khựng lại, bước đi dường như chậm lại vài phần, giọng điệu có phần dè dặt mở miệng: “Tướng quân, đã chém đầu công khai những người gác đê đêm qua rồi.” Vương tướng quân đưa tay vuốt cằm: “Ừ, ta cho ngươi hạn ba ngày, tìm cho ta một nhóm cu li khác đến đào đê, lần này tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất gì. Nhớ kỹ, nhất định phải làm việc cẩn thận, tuyệt đối không thể bị người khác phát hiện.”
Nếu không phải sợ bị người khác phát hiện, ông ta đã sớm phái binh lính trực tiếp đi đào đê, như vậy lại càng hợp lí hơn. Vấn đề chính là, trong quân doanh của ông ta không thể thiếu bất cứ ai bị Tạ Văn mua lại, dù là một người cũng không được. Đằng này lại còn là hai trăm người, nếu lập tức thiếu những hai trăm người, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ nhận ra điều bất thường, chẳng mấy chốc sẽ tra ra sơ hở, một khi bị Tạ Văn phát hiện ra, mọi chuyện chắc chắn sẽ càng tồi tệ.
Phó tướng đứng thẳng người, cung kính nói: “Thuộc hạ đã rõ. Phải rồi, tướng quân, thuộc hạ đến còn có chuyện khác muốn bẩm báo, muội muội của Tạ Văn tướng quân đã bị chúng ta bắt được, sau này khi cấp bách, chúng ta có thể dùng nàng ta để uy hiếp Tạ Văn tướng quân.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây