Mấy vạn binh sĩ của Tạ tướng quân trấn thủ ở chỗ tiếp giáp của Toại Mục và Trạc Dương thủ thế chờ đợi. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, có thể thế như chẻ tre, thẳng đến Trạc Dương.
Không hề nghi ngờ, đây là lưỡi đao treo trên đầu Vương tướng quân, khiến ông ta đứng ngồi không yên, đêm không thể say giấc, mỗi ngày nhìn chằm chằm địa đồ, sợ đại quân của Tạ tướng quân bắc chinh.
Cho dù Tạ tướng quân nói ông ta không muốn xưng vương, hành động lần này chỉ vì an ủi, bảo hộ bách tính trong quận, nhưng trong lòng Vương tướng quân không hề buông lỏng. Tất cả đều là nói láo, nếu không muốn đánh sao lại đưa binh sĩ đến nơi tiếp giáp hai quận. Không phải Tạ Văn không biết bây giờ quận Trạc Dương thế nào, có gì đáng để đề phòng chứ.
Nhiều ngày Vương tướng quân không thể hiểu được, lông mày nhíu lại có thể kẹp chết một con ruồi. Đôi mắt ông giăng đầy tơ máu, bọng mắt xanh đen có vẻ vô cùng tiều tụy.
“Báo...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây