Trần thị không nỡ ném, bán lại cũng không được bao nhiêu tiền nên phải nhịn đau, cắt để vá quần áo rách.
Trần thị và Vương thị đau lòng nhìn Lưu thị cắt quần áo, dường như cây kéo kia đang cắt thịt của bọn họ.
Vương thị nhìn chằm chằm tay Lưu thị không chớp mắt, sợ bà không cẩn thận cắt nhiều: “Nương, người cắt chậm một chút, bên này có thể cắt nhỏ lại.”
Lưu thị không ngẩng đầu lên, “xoẹt” một cái cắt một miếng vải rách lớn: “Nhỏ hơn không may giày được, các con đừng ở đây, ra ngoài làm việc đi. Yên tâm, trong lòng ta có chừng mực.”
Trần thị thầm nghĩ dáng vẻ này của nương không giống có chừng mực chút nào, sao người không cắt y phục rách của cha, lại cắt y phục của chúng con. Thấy Lưu thị lại cắt một mảnh lớn, Trần thị che ngực, thật sự không thể nhìn tiếp nữa, nếu không bà bị bệnh tim mất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây