Dừng một chút, Lưu thị ghé vào bên tai Lý Đại Thành nhỏ giọng nói: “Vương phu nhân có quyền có thế, nếu chúng ta có chút quan hệ với bà ta, vậy về sau nếu Đại Ngưu làm quan cũng không cần lo lắng.”
Lý Đại Thành ngạc nhiên, thật đúng là không ngờ tới Lưu thị sẽ nghĩ như vậy: “Người nịnh bợ Vương phu nhân rất nhiều, nhà chúng ta vừa không có người vừa không có tiền, Vương phu nhân thật sự coi trọng chúng ta mới là lạ.”
Lưu thị suy nghĩ kỹ lời lý Đại Thành nói, tỉnh táo lại, bà biết Vương phu nhân có quyền có thế, nếu nịnh bợ được Vương phu nhân đúng thật là có rất nhiều chỗ tốt, nhưng chẳng lẽ những người khác không nghĩ tới việc này sao?
Nhưng đôi giày này vẫn phải làm, không phải nịnh bợ gì, tuy một chữ bẻ đôi bà cũng không biết, đạo lý to lớn gì đó cũng không rõ, nhưng cũng biết làm người không thể ăn cháo đá bát. Giày dép là tâm ý nhà mình, có đưa đến là được, có dùng hay không là chuyện của Vương phu nhân.
“Lão đầu tử, ông nói đúng lắm, nhưng đôi giày này ta vẫn phải làm, không thể để cho người ta cảm thấy cả nhà chúng ta là sói mắt trắng được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây