Mà chuông nhỏ này được chế tác tinh xảo, hoa văn chạm rỗng, điêu khắc cực kỳ phức tạp, một cái chuông nho nhỏ chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái cũng phải mười lăm văn, nếu không Nhị Nha cũng không khóc lóc inh ỏi đòi đại tẩu mua bằng được.
Vương thị gấp gọn quần áo, xếp chồng lên nhau, sau đó lấy ra mấy bộ quần áo nhỏ, những bộ quần áo này màu sắc nhợt nhạt, vừa nhìn đã biết từng giặt nhiều lần.
Bà lật mấy bộ y phục nhỏ ra, nhẹ nhàng vuốt ve, trên mặt lộ vẻ hoài niệm, sau đó cầm chúng ra, đến ngồi cạnh Cố thị, trải y phục ra.
“Những bộ y phục này Nhị Nha từng mặc hồi nhỏ, đều là vải bông mịn, bên nhị tẩu của muội, quần áo cũ của Ngư Nương và Tam Ngưu đều đưa cho Nhị Nha
mặc. Đúng lúc muội đang mang thai, mấy bộ quần áo này vẫn dùng được, nên ta mang theo. Muội cũng đừng ghét bỏ những thứ này là đồ cũ, tiểu oa nhi mới sinh da dẻ mềm mại, y phục cũ giặt rồi sẽ mềm mại hơn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây