“Ai, ta biết rồi.” Dứt lời liền bước nhanh lên lầu.
Đợi Lăng La đi rồi, Hồng Diệp cười, tiểu nha đầu này đúng là rộng rãi. Rồi sau đó xụ mặt vào phòng bếp: “Tán gẫu nhiều quá, cơm ăn cũng không lấp được miệng các ngươi, ta xem ai lại khua môi múa mép, chờ ta tố cáo với phu nhân để các ngươi ở lại đây, đừng hòng đi theo nữa.”
Lăng La cộp cộp cộp lên lầu, dừng lại ở chỗ rẽ, lặng lẽ lau sạch nước mắt. Ngư Nương vừa lúc đi ra từ trong phòng, vô tình thấy chuyện đau lòng của người khác, nàng có chút ngượng ngùng: “Ngươi có sao không?” Tiểu tỳ nữ này vừa thấy chính là hạ nhân Vương gia, không biết tủi thân chuyện gì mà lại trốn ở đây rơi nước mắt.
Lăng La dùng tay áo che nửa khuôn mặt, vừa muốn nói mình không sao, khi nhìn thấy Ngư Nương lại kinh ngạc mà há to miệng.
“Ngươi, ngươi có phải đã từng cho một khất cái nhỏ uống nước? Khi đó tiểu khất cái kia ngồi ở góc tường, tóc tai bù xù.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây