Bà lão nắm chặt bạc trong tay, ôm ấm sành gào khóc.
Lâu Tứ Oa từ ngoài trở về, vừa vào nhà liền nghe thấy tiếng mẹ hắn khóc rống thê lương: “Nương, người làm sao vậy? Người đừng làm con sợ.” Bà lão dùng sức đấm lưng hắn, một bên đấm một bên mắng: “Ngươi là đồ tạo nghiệt, về sau nếu lại làm chuyện xấu, dù phải lột da của ngươi ra ta cũng làm.” Giữa trưa, Lưu thị lấy lương khô ra phân cho mọi người: “Kỳ quái, sao ta cảm giác bị thiếu một chút?”
Lý Đại Thành dừng một chút, lấp liếm nói: “Nào có, ta xem vẫn thấy nhiều như vậy.”
Lưu thị lại cẩn thận xem xét một phen. Lý gia cùng người nhà họ Lưu đều biết nàng quý đám lương khô đó nhất, không ai dám động đến chỗ lương khô, chẳng nhẽ bà xem đến hoa mắt rồi.
Ngư Nương làm vỡ một khối bánh rau dại, rau dại vỡ ra thành miếng, vô tình dính một ít lên người nàng, nàng chỉ có thể cẩn thận nhét bánh vào trong ngực, tránh bị những người khác phát hiện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây