Lão trượng không dám nói đến chuyện giết người, cướp bóc rồi đả thương người và giết người cướp của là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chỉ nói ra việc cướp bóc, người đối diện có lẽ sẽ mềm lòng thả cho bọn họ một con đường sống. Một khi nói ra việc bọn họ giết người, vậy bọn họ chẳng khác gì bọn thổ phỉ tàn nhẫn hung ác.
Lâu Gia Pha đã chẳng còn dư lại mấy thanh niên trai tráng nữa, người như Lâu Tứ Oa đã thiếu lại càng thiếu.
Lâu Tứ Oa thấy lão trượng gánh hết tội lỗi lên lưng, kêu lên với Lý Trư Nhi: “Chuyện này không liên quan đến lão trượng, là chủ ý của ta, đều do một mình ta làm.”
Trừ những người bị bắt này, những người còn lại của Lâu Gia Pha đều chụm lại bên nhau, già trẻ, nam nữ, quần áo tơi tả bất kham, gió thổi qua khuôn mặt gầy gò lại thô ráp của họ, trên mặt mỗi người đều là vẻ hoang mang. Đây là một đám người xấu, cũng là một đám người bình thường bị loạn thế bức đến nỗi không còn đường sống.
Nếu không phải ở cảnh loạn lạc này, bọn họ sẽ là nông dân vất vả cần cù lao động, sẽ là người mẹ bận rộn đến quay vòng nơi bếp núc, sẽ là hài tử ở bờ sông vui cười chơi đùa, sẽ là lão nhân bàn chuyện phiếm, bàn việc nhà dưới tàng cây. Lão trượng “bụp” một tiếng liền quỳ xuống, cong người dập đầu với Lý Trư Nhi: “Tướng quân, đều do ta sai, ta là lão trượng, là ta buộc bọn họ cướp bóc, muốn phạt liền phạt một người là ta, ta nhận tội, cái gì ta cũng nhận.” Nói xong lão trượng liền ném quải trượng xuống, đập đầu vào tường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây