Trong phòng, Vương đại nhân vừa cởi y phục ra, nghe thấy có rượu ngon, liền khoác một bộ y phục rồi ra ngoài.
Thạch Quý nịnh nọt cười nói: “Đại nhân, trước kia nhà ta cũng từng ủ rượu, ta nếm một ngụm, mặc dù không bằng những loại rượu nổi danh thật nồng kia, nhưng hương vị xông lên đến tận óc, uống một ngụm là ấm cả người.”
Vương đại nhân cầm lấy bầu rượu, đánh giá: “Rượu tự ủ mà lại đựng bằng bầu rượu tinh xảo như vậy sao?”
Thạch Quý xoa xoa tay, ngượng ngùng nói: “Sợ những thứ thô thiển không lọt vào mắt xanh của đại nhân, vì thế ta đã tự đổi một bầu rượu khác.”
Lúc này Vương đại nhân mới coi như vừa lòng, chỉ vào Thạch Quý nói: “Coi như ngươi có tâm, được rồi, rượu này ta nhận, ngươi có thể đi được rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây