Thạch Quý sờ sờ mái tóc mềm mại của Nguyên Bảo, trong mắt đong đầy tình cảm dịu dàng: “Ta không có lựa chọn nào khác.”
Trần phu nhân vốn muốn đứng lên, nhưng thử vài lần cũng không đủ sức, tay run rẩy, dao rơi xuống đất “keng” một tiếng. Thì ra cái gọi “bình tĩnh” chỉ là giả.
Thạch Quý khoác áo ngoài lên: “Ta đi đây.”
Trần phu nhân cố gắng đứng lên, nhìn theo bóng lưng Thạch Quý, hét lên: “Chàng phải suy nghĩ thật kỹ...”
Nửa câu sau bỗng dưng mất tiếng: “Ta và Nguyên Bảo...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây