Sau khi nghỉ ngơi hồi phục một lúc thì không thể kéo dài nữa, phải lập tức lên đường.” Dứt lời, ông ta lập tức hạ mành, đóng chặt cửa, bổ nhào lên người tiểu thiếp: “Cục cưng, đến đây, để lão gia thương thương ngươi.”
Nghe thấy tiếng nói vang vọng từ trong xe, binh lính quỳ ngoài xe đứng lên, khạc một ngụm đờm: “Ta phi, cái thứ gì không biết.”
Binh lính quay về đội ngũ phía trước, báo cáo với thủ lĩnh: “Vương đại nhân bảo chúng ta tiếp tục đi về phía trước, đừng dừng lại.”
Thủ lĩnh toán binh lính quay đầu nhìn thoáng qua xe ngựa của Vương đại nhân, trầm giọng nói: “Dẫn ngựa đi ăn cỏ trước đã, cho ngựa ăn no rồi tính sau.” Sau đó, thủ lĩnh vỗ vai binh lính nọ: “Cố gắng nhẫn nhịn trước, ông ta còn có ích. Đợi đến quận Toại Mục giao nộp ông ta cho tướng quân xong là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi. Đến lúc đó –“
Thủ lĩnh toán binh lính hạ giọng nói: “Ắt có tướng quân trừng trị ông ta.” Binh lính lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, vỗ ngực cam đoan: “Thủ lĩnh cứ yên tâm, ta quyết không phá hỏng chuyện của tướng quân.” Thủ lĩnh binh lính lại dặn dò: “Trông kỹ huynh đệ trong đội ngũ, đừng để bọn họ gây sự. Ngoài Vương đại nhân, trong đội ngũ này còn có dân chúng, chúng ta tận lực không gây sự, hộ tống Vương đại nhân đến quận Toại Mục.” Trong xe ngựa, Ngư Nương ngủ đến tối mịt. Sau khi tỉnh lại, nàng xoa mặt, cố gắng để mình tỉnh táo một chút. Ai có thể ngờ rằng nàng có thể ngủ say sưa đến thế trong hoàn cảnh ác liệt như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây