Lý Đại Thành biết sau khi vào thành, chắc chắn nạn dân sẽ cướp đoạt lương thực từng nhà. Đến lúc đó, cướp bóc, đốt giết,… Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Dưới tình huống như vậy, họ không thể gửi gắm hy vọng vào tấm lòng nhân từ của nạn dân. Mắt thấy phủ thành sắp trở nên rối loạn, nếu bệnh dịch là con dao cùn giết người thì nạn dân chính là mưa giông bão tố.
Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, ông nói: “Mau gọi mọi người tỉnh dậy, chúng ta thu dọn một chút rồi nhanh chóng đến Thạch gia xem họ có cách nào bình an ra khỏi thành không?”
Dẫu sao Thạch gia cũng là nhà có quyền lên tiếng ở vùng này. Dù thành bị phá họ cũng sẽ có lối thoát riêng. Giờ phút này, họ cũng chỉ có thể xin Thạch gia giúp đỡ mà thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên: “Lý đại phu, cháu là Đông Sinh đây. Cổng thành bị phá rồi, chú cháu bảo cháu tới gọi các người mau chạy đi.”
Lý Đại Thành và Lý Bá Sơn liếc nhau. Lý Bá Sơn sải bước đi tới mở cửa ra, chỉ thấy Đông Sinh đang nôn nóng đứng bên ngoài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây