Trương Khai thành thật trả lời: “Bọn ta đói phát hoảng, thấy cây trong sân nhà các vị phát triển tốt, muốn vào hái một nắm lá cây để ăn.”
Hắc Tam cũng gật đầu, phụ họa vào lời nói của Trương Khải: “Chính là như vậy, bọn ta rất rất đói, thực sự chỉ để xin một chút đồ ăn thôi.”
Ánh mắt của Trương Khai quét qua một vòng, vô tình bắt gặp ánh mắt của Ngư Nương, ông ta nhoẻn miệng cười hiền lành với Ngư Nương, liếm liếm đôi môi khô khốc rồi lại cúi đầu xuống.
Trong lòng Ngư Nương chợt chấn động, đây không phải chính là người mà bọn họ gặp trong rừng vào ngày đầu tiên rời trấn Hạ Hà sao?
Lúc đó, bọn họ ngủ ngoài trời ở trong rừng, người này và đồng bọn của ông ta ngồi quây lại cùng nhau ăn thức ăn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây