Hắc Tam không quan tâm nổi những chuyện này, chỉ muốn giữ được tính mạng của mình.
Trương Khai thấy Hắc Tam phớt lờ mình, trong lòng âm thầm căm hận, dùng sức nắm lấy chân của Hắc Tam, nếu ngươi đã muốn bỏ ta mà chạy trốn vậy ta sẽ không cho ngươi toại nguyện.
Bức tường vốn trơn trượt nên Hắc Tam chỉ có thể miễn cưỡng bám vào, Trương Khai vừa ra tay, ông ta không tránh kịp, chân trẹo một cái, cơ thể nghiêng sang một bên, mặt hướng xuống bổ nhào trên nền đất vôi, ngoạm một miệng vôi sống.
Những người bên ngoài tường nghe thấy động tĩnh phía trong có chút hoảng loạn, không rõ rốt cuộc bên trong có bao nhiêu người, cũng không dám hấp tấp trèo tường vào.
Một người trong số đó nói: “Thực là xui xẻo! Ta nghĩ đêm nay chúng ta gặp năm hạn bất lợi, vẫn nên mau chóng đi thôi, đừng quan tâm đến hai người bọn họ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây