Đầu tóc của Đông Sinh rối tung, y phục lấm lem, khóe miệng còn bị rách da, trông rất nhếch nhác.
Xuân Nha thương xót hắn, bước lên trước lau vết bẩn trên mặt: “Thật là một đám lòng lang dạ sói, sớm biết như vậy chúng ta đã không cho bọn họ đồ ăn rồi.”
Đông Sinh liếm liếm khóe miệng, hít một hơi: “Không sao, không cho bọn họ trong lòng chúng ta lại khó chịu, bọn họ đều là người đáng thương, nếu không phải là đói hoảng rồi, ai muốn như vậy chứ.”
Lý Trọng Hải nghe thấy vậy liền liếc nhìn Đông Sinh một cái, rất nhiều người sau lần đầu tiên gặp trở ngại, khi gặp phải nạn dân một lần nữa sẽ chỉ tránh ra xa nhất có thể, không ngờ rằng Đông Sinh lại là một người rất trong sáng và lương thiện như vậy.
Ông ấy vỗ vỗ vai Đông Sinh: “Đồ cũng đã cho rồi, chúng ta đi thôi, sắp đến chỗ bọn ta ở rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây