Cũng giống như cháu trai cả của Lưu đại cữu - Lưu An, lúc vừa cùng bọn họ chạy nạn đói chưa từng hiểu về nỗi khổ của nhân gian, còn có chút ngây thơ lãng mạn, đến sau này trải qua việc bị nạn dân cướp bóc, bị thổ phỉ nhắm đến, bị đồng hương phản bội, hiện tại Lưu An sớm đã thu lại tấm lòng nhân từ của mình rồi, cho dù trước mặt có là chó dữ đang ăn thịt người, hắn cũng không thèm nhìn mà bước qua.
Nói theo lời của Lưu An: “Ta đã nghĩ thông rồi, tự chúng ta có thể sống sót đã là không tồi rồi, đâu có thừa hơi sức đi giúp đỡ những người khác.”
Lý Trọng Hải biết Đông Sinh và Xuân Nha chỉ là đã sống quá tốt trong thời loạn thế, vì vậy không thể nhìn nổi tình hình bi thảm này, nếu bọn họ cũng bắt đầu chạy nạn đói, không chừng sẽ biến thành người có trái tim cứng rắn hơn Lưu An.
Lý Trọng Hải nói: “Chúng ta gắng thêm chút sức, đi hết con đường này rồi rẽ ngoặt thì chính là nhà mà bọn ta thuê.”
Đông Sinh xoa mồ hôi chảy ra trên đầu: “Lý đại ca, chiếc xe đẩy này nặng thật, sao huynh không mệt chút nào vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây