Những đống quần áo này chẳng phải dính phải vết máu thì cũng là dơ đến mức như là bị ném vào trong vũng bùn vậy. Trần thị tốn cả đêm giặt sạch đống quần áo này phơi ở hậu viện. Vừa may mới phơi một đêm mà quần áo đều đã khô cả rồi nên bà liền xếp chúng lại, mang theo để mặc khi đi trên đường.
Ngư Nương cầm theo cây kẹo hồ lô bị ăn mất một viên đi tìm Cố thị. Nếu như ở thời hiện đại, không lo ăn mặc, cầm cây kẹo hồ lô bị ăn mất một viên đem cho người khác thì nhất định sẽ bị người ta nói xấu sau lưng. Nhưng bây giờ lương thực rất quý giá, đừng nói là cây kẹo hồ lô, đến cả một bó rau cũng phải giành giật đến mức một mất một còn, vic vậy làm gì có người nào có thể từ chối cây kẹo hồ lô này.
Quả nhiên, Cố thị thấy Ngư Nương đem cây kẹo hồ lô qua, vui mừng không tả nổi, thậm chí vui mừng đến mức tay chân có chút lúng túng: “Thẩm, cái này, cái này là cha mua cho mấy đứa tiểu hài tử tụi con ăn mà, sao thẩm có thể ăn được chứ?”
Ngư Nương nói: “Nương của con bảo thẩm đang mang thai, ăn cái này rất thích hợp. Thẩm mà không chịu ăn, vậy thì con sẽ không đi đâu.”
Cố thị ngại ngùng nhận lấy cây kẹo hồ lô của Ngư Nương. Những ngày này nàng quả thực rất muốn ăn những món gì đó chua chua ngọt ngọt nhưng mà đi trên đường, cũng chẳng có điều kiện gì, đành phải nhịn thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây