Lý Đại Thành phì cười xoa đầu của Ngư Nương, an ủi nàng, “Chẳng có chuyện gì to lớn cả, chúng ta vẫn còn mà, về khách điếm rồi ăn tiếp. Nghĩ theo hướng tích cực một chút, cây kẹo hồ lô này của con nói không chừng còn có thể cứu sống được một mạng người nữa đó. Như vậy chẳng phải là không còn gì đáng để đau lòng nữa hay sao?” Ngư Nương nghe vậy liền gật đầu. Vừa nãy nàng đã quá sơ ý, chỉ vừa thoát khỏi nguy hiểm đã quên mất rằng phải luôn luôn đề cao cảnh giác.
Ngư Nương nhìn vào cây kẹo hồ lô được Lý Đại Thành dùng giấy gói cẩn thận lại: “Ông ơi, có phải ông sớm đã lường trước được sẽ xảy ra chuyện này không?”
Lý Đại Thành liền lắc đầu nói rằng: “Ông đâu phải là Gia Cát Lượng, làm gì biết thần cơ diệu toán. Chỉ là cứ hễ liên quan đến đồ ăn là ông đều đặc biệt cẩn thận hơn thôi.”
Ngư Nương lại hỏi: “Ông ơi, có phải cháu ngốc lắm hay không? Rõ ràng là biết bây giờ không giống như trước đây nữa nhưng mà vẫn còn cầm kẹo hồ lô đi khắp nơi như vậy nữa.”
Lý Đại Thành nhìn nàng, nói: “Ngư Nương, cháu là đứa trẻ thông minh nhất trong nhà của chúng ta. Đây chẳng qua chỉ là một cây kẹo hồ lô mà thôi, không cần phải tự trách như vậy đâu. Nếu muốn trách thì phải trách cả ông nữa này, thân làm trưởng bối của con mà chưa làm tốt nghĩa vụ nhắc nhở dạy bảo. Nói như vậy, có phải là ông còn ngốc hơn nữa hay không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây