Trần Thị đáp: “Gia gia và nãi nãi của con đều ở lại đây, sao ta có thể chạy được? Con cứ mặc kệ ta, đi nhanh lên! Đừng quay đầu lại!”
Tam Ngưu mắt nhắm lim dim, vẫn chưa làm rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Thấy Trần Thị sắp đi, nó gọi với theo: “Nương, nương, nương đi đâu đấy?” Trần Thị quay đầu nhìn con trai một cái: “Đi theo đại tỷ của con đi, ta sẽ đi tìm con ngay.”
Trong một góc khác, Cố thị gắng gượng vác bụng bầu bước đi. Lưu thị bảo nàng mau chạy đi, Cố thị biết mình không giúp được gì, đành vừa khóc vừa lảo đảo bước từng bước tìm đám Ngư Nương.
Đàn bà con gái Lưu gia còn dũng mãnh hơn nam nhân bình thường mấy phần, đương nhiên họ đều ở lại nhà.
Lưu An là cháu trai cả của Lưu đại cữu, lớn hơn Lý Tử Yến mấy tuổi. Hắn đeo một cái bọc trên lưng, tay trái dắt Hữu Tài, tay phải bế Hữu Căn. Thấy đám Ngư Nương, Lưu An nói: “Nhanh lên nào! Tất cả đi theo huynh!” Lý Tử Yến bế Nhị Nha, Ngư Nương dắt Tam Ngưu và Cố thị đang mang bầu, cả đám người chân nam đá chân chiêu chạy ra sau cánh rừng. Lưu An đi trước mở đường. May mà nạn dân đã đào gần như hết sạch cỏ dại ở đây, không có bụi cỏ vướng chân, cả đám mới xem như thuận lợi chạy trốn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây