Sở Uyên cười nói: “Đúng rồi, tính ra số tôi cũng khá may mắn, được trở thành một trong số ít phóng viên được phép vào khu vực nội bộ để quay đấy. Đợi lát nữa tôi phải vác chiếc máy quay phim cỡ lớn này quay các tuyển thủ quốc gia, dù có thể sẽ mệt chết, nhưng tất cả đều xứng đáng.”
Nói xong Sở Uyên liếc nhìn điện thoại: “Còn hai mươi phút nữa là đến giờ thi đấu, lần này nhất định tôi phải quay thật rõ mọi tình huống mới được. Anh nhìn camera xung quanh đi, đó chính là quay mọi hướng không có góc chết. Nhất là cái camera này nè, đưa lên tuốt trên cao để có thể quay được toàn cảnh.”
Lâm Phàm cười nói: “Xem ra lần này không uổng công đến đây.”
“Tất nhiên rồi, may là tôi đã kiếm được vài tấm vé chứ vé xem trực tiếp khó kiếm lắm đấy. Anh nhìn thấy người đông nghịt trên khán đài không? Đa số là đến ủng hộ cho vận động viên nước mình đó.”
Một nhóm khán giả mặc áo đỏ ngồi trên khán đài ở xa xa, phía sau lưng có giăng một băng biểu ngữ. Tất cả mọi người đang chụm đầu ghé tai nhau thảo luận.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây