Vương Đào không thay đổi sắc mặt nhìn về phía ba người đó, rồi lại cúi đầu.
Trong đó, có một người đàn ông đầu trọc, dáng người hơi mập mạp, nhìn Lâm Phàm từ trên xuống dưới: “Anh Đào, đây là ai vậy?”
Hắn ta không biết người đang đứng trước mặt này là ai, nhưng mà tâm trạng hiện tại của bọn họ cũng không tệ. Không nghĩ tới Vương Đào tìm được người trả tiền nhanh như vậy .
Lâm Phàm gạt tàn thuốc, rồi nở nụ cười: “Các anh không cần phải để ý đến tôi là ai. Anh ta thiếu các anh bao nhiêu tiền?”
Người đàn ông mập mạp bất đắc dĩ nói: “Ồ! Anh Đào thiếu chúng tôi một trăm bốn mươi lăm vạn. Lúc đó đã nói không đánh rồi, mà anh Đào nhất định phải chơi mới được. Điều này chúng tôi cũng không muốn chút nào, nhưng mà giấy trắng mực đen đều ghi rõ, chắc chắn anh Đào sẽ không trở mặt đấy chứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây