Lúc này Chu Tú cầm cũng ngây ngẩn cả người, giống như tất cả sức mạnh và sự quyết đoán mới nãy đột nhiên tan thành mây khói.
Bà ta cứng rắn như thế là do có chỗ dựa ở trên tổng bộ, ngoài ra còn có một lý do khác chính là bà ta nghĩ những người này sẽ chịu cúi đầu.
Một nơi như thượng Hải phồn hoa, làm gì có chỗ nào có thể chứa một lúc 100 - 200 cửa hàng, vậy mà không ngờ là có một khu phố mua sắm Thiên Hoành nhảy ra quăng tới một cành ô liu như vậy.
Chu Tú cầm có chút không tin, hướng về phía điện thoại của Lâm Phạm hỏi: “Khu phố mua sắm Thiên Hoành là của công ty nào vậy? Các anh căn bản không có khả năng ra cái giá như vậy, các anh định làm từ thiện hả? Không muốn kinh doanh nữa sao?”
Bên đầu dây bên kia, Hoàng Vân cười nói: “Khu phố mua sắm này là do công ty bất động sản Khải Minh phụ trách. Chúng tôi là muốn kinh doanh về lâu về dài, đương nhiên không giống như mấy người bên công ty Tân Vũ của cô, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà cứ nghiền ép người ta ác như vậy. Các cửa hàng không lấy đâu ra lãi, coi như một khu phố có đông đúc đến đâu cũng không có khả năng tồn tại lâu dài. Công ty của chúng tôi tuân thủ quy tắc làm ăn để song phương cùng có lợi, làm sao để chúng tôi kiếm được tiền mà các chủ cửa hàng cũng kiếm được tiền.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây