“Ông chủ nhỏ…” Tâm trạng lão Lương kích động, muốn nói lại thôi, không biết nên nói gì. Ông ấy không nghĩ đến ông chủ nhỏ có thể nói ra những lời như vậy khiến những chủ tiệm đang phản đối việc tăng tiền thuê đều có chút choáng váng.
Lão Lương vỗ vai Lâm Phàm: “Ông chủ nhỏ đã lên tiếng vậy chúng ta cùng tiến cùng lùi. Muốn đi thì đi, chỗ này không chứa chúng ta ắt sẽ có chỗ cho chúng ta dừng chân. Nếu cứ đến Tết hoặc nửa năm họ tăng thêm 30% tiền thuê thì chúng ta không nói làm gì, không bao giờ phản đối. Bây giờ vậy mà tăng một lần gấp đôi. Đúng là khinh người quá đáng.”
Chị Hồng mở miệng nói: “Tiểu Phàm, thật ra cậu không cần phải làm vậy, bọn họ không hề tăng tiền thuê của cậu. Trong lòng bọn tôi biết tấm lòng của cậu là được rồi. Nếu cậu đi theo bọn tôi đến chỗ khác, sợ rằng kinh doanh không tốt như bây giờ đâu.”
Lâm Phàm khoát tay, cười nói: “Tôi mở tiệm không phải để kiếm tiền, mục tiêu của tôi là được sống trong một môi trường đông vui. Tôi với mọi người quen biết đã lâu, nếu mọi người đi mất thì chẳng phải tôi sẽ cô đơn buồn chán lắm sao? Nên đi thì chúng ta cùng nhau đi thôi.”
Các chủ cửa hàng kinh doanh cảm thấy lời này không hề giả tạo chút nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây