Giang Phi ho nhẹ một tiếng: “Lâm đại sư đột nhiên có việc nên đi trước rồi, anh ta, anh ta tin tưởng cậu có thể chạy xong trong ba phút. Thế nhưng yêu cầu của anh ta với đồ đệ cực kỳ nghiêm ngặt, đây chỉ là bước đầu tiên, bước thứ hai, thứ ba vẫn chưa bắt đầu.”
Vốn dĩ Hàn Lục còn cảm thấy hơi mất mát, nhưng hiện tại lại lộ ra vẻ mặt hưng phấn, kiên định nói: “Mặc kệ nghiêm ngặt cỡ nào, tôi tin bản thân tôi có thể thành công. Trước khi đi sư phụ có dặn tôi nên làm gì không?”
Nhìn gương mặt chờ mong của Hàn Lục, Giang Phi cũng không biết nên nói gì. Anh rất muốn nói với anh ta một câu, anh bạn, cậu đến từ đâu thì mau mau quay về chỗ đó đi, Lâm đại sư không muốn chơi đùa với anh đâu. Thế nhưng nhớ lại quãng thời gian trước tên này lớn lối như thế nào, thế là lập tức nghĩ ra một chủ ý.
“Lâm đại sư rất có lòng thương người, nghe nói viện mồ côi không có nhiều nhân viên tình nguyện, dặn cậu nên đến đó tôi luyện tâm tính một chút.”
“Đây là Lâm đại sư dặn dò à?” Hàn Lục vội vàng hỏi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây