“Cho dù thế nào anh cũng là người có danh tiếng, anh nhìn dáng vẻ bây giờ của mình không sợ mất thể diện hay sao? Nếu để fan của anh biết, họ sẽ không khóc chết ư? Tôi thấy anh vẫn là nên nhanh chóng nhảy xuống đi, tiếp tục theo đuổi con đường trước đây của mình.” Việc thu đồ đệ này, nếu như là trước kia, hắn nhìn thấy một vị đệ tử thật lòng như vậy chắc chắn hắn sẽ rất hưng phấn. Thế nhưng thời đại bây giờ không còn giống như trước nữa, thu đệ tử chính là tiếp nhận một cục phiền toái.
Hơn nữa không chắc thằng cha này là người đàng hoàng, nếu như gây phiền phức cho hắn, sau này hắn biết tìm ai khóc đây.
Hàn Lục lắc đầu: “Lâm đại sư, anh nhận tôi làm đồ đệ đi mà. Tôi đây không sợ mất mặt, cũng không sợ mất fan, chỉ muốn học công phu chân chính thôi.”
Anh ta vô cùng quyết tâm, bởi vì là người luyện võ nên anh ta có được sức mạnh và kỹ xảo đánh nhau, cho nên luôn cảm thấy bản thân rất mạnh. Thế nhưng sau khi quay về nước gặp được Lâm đại sư thì lập tức thua trận, cũng giúp anh ta tìm lại được tình yêu thuần túy với võ thuật Trung Hoa, bởi vậy lúc này dù có thế nào anh ta cũng phải bái sư thành công.
Lâm Phàm trầm ngâm một hồi, sau đó cười nói: “Cũng không phải là không được, nhưng mà anh trước tiên phải bước xuống đã, đến trước mặt tôi nói chuyện rõ ràng nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây