“Lão Tôn, Lâm đại sư đã nói rồi, tốt hơn không nói ra.” Ngô Vân Cương cảm thấy không khí có gì đó không đúng lắm, ông ta cho rằng mọi người đều là bạn cho nên cũng đừng làm ra chuyện gì mất mặt. Ông ta hiện tại đã có chút hối hận rồi, lúc đến Thượng Hải tại sao lại đồng ý đem theo lão Tôn đến chứ. Ông ta biết Vương Minh Dương không thích người bạn này của mình, đem đến đây rồi không phải là tự tìm phiền phức hay sao?.
“Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe, Lâm đại sư cậu cứ nói đi, Tôn Liên Dân tôi có thể chịu được.” Tôn Liên Dân cười nói, chẳng hề quan tâm đến đối phương , đối với những lời bói toán này ông ta vẫn còn có hoài nghi. Chẳng hạn như chuyện của Ngô Vân Cương thì theo ý kiến của ông ta có lẽ việc đó do hắn may mắn đoán trúng mà thôi.
Nếu như chuyện gì cũng biết vậy không phải là thần tiên rồi sao? Còn có thể ở trong một cửa hàng bé tí như này sao? Sớm đã làm khách của những nhà giàu quyền thế, hưởng thụ mọi loại đãi ngộ, cho dù là nhà giàu có cỡ ông ta thì vẫn chỉ là nhãi nhép, nhưng điều kiện đầu tiên là phải có bản lĩnh thật sự. Hiện tại lại ở cái nơi bé tí này, rõ ràng năng lực không có cao rồi.
Đây chỉ là suy nghĩ của Tôn Liên Dân mà thôi. Ông ta là người làm ăn nên cho rằng mọi người đều nghĩ giống ông ta, theo đuổi tiền tài danh vọng.
Vương Minh Dương liếc nhìn Tôn Liên Dân, anh ta tin tưởng Lâm Phàm. Đặc biệt là người anh em của anh ta đã nói như vậy rồi, có nghĩa là tên này tự nhiên cũng không phải loại người tốt đẹp gì. Vốn dĩ muốn giữ thể diện nên không nói nữa nhưng hiện tại lại càng cố hỏi cho bằng được, đơn giản chính là tự mình muốn nhận lấy nhục nhã mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây