“Lâm đại sư, thời gian cấp bách, tôi cảm thấy vẫn nên để chuyện này cho những người chuyên nghiệp như chúng tôi làm thì tốt hơn. Vương Thâm tuy rằng không nói gì nhưng mà chỉ cần từ từ dụ dỗ, tuyệt đối có thể moi ra nội dung có ích.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Tôi sợ các anh làm thì không kịp ấy.”
Trên mặt mấy cảnh sát tuy rằng không thể hiện ra vẻ không vui nhưng trong lòng lại không bằng lòng. Bọn họ là chuyên gia, ngay cả bọn họ cũng không hỏi ra được thì làm sao hắn có thể hỏi ra chứ? Đương nhiên bọn họ biết đội trưởng rất tín nhiệm Lâm đại sư, bởi vậy nên bọn họ cũng không nói thêm gì.
Lưu Hiểu Thiên trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng nói: “Tình huống đặc biệt thì phải giải quyết theo cách đặc biệt, có vấn đề gì thì một mình tôi chịu trách nhiệm.”
Phòng thẩm vấn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây