Đám người Lâm Phàm chớp chớp mắt. Hắn quả thật không biết Ngô Thiên Hà có biện pháp gì. Lúc này, điện thoại của Ngô Thiên Hà đã có người nhận nên Lâm Phàm dựng thẳng lỗ tai, lẳng lặng nghe.
Ngô Thiên Hà cười nói: “Triệu tổng, cậu có còn nhớ ông già này không? “
Giọng nói của Triệu tổng trong điện thoại có chút khiêm tốn, đồng thời còn có vẻ tôn kính: “Ngô lão, ngài gọi như vậy tôi không gánh nổi, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Triệu là được rồi.
Ngô Thiên Hà gật gật đầu: “Tiểu Triệu à, hôm nay tôi có một chuyện muốn nhờ cậu giúp một chút. “
Triệu tổng: “Ngô lão, ngài đừng nói vậy, ngài có việc gì cứ nói! Nếu như năm đó không có ngài chỉ điểm thì tôi cũng sẽ không có thành tựu như hôm nay. Tất cả những chuyện này tôi sẽ ghi nhớ cả đời. “
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây