Sau khi nói xong, Lâm Phàm nhìn thẳng về phía lãnh đạo bên dưới khán đài gật nhẹ đầu: “Mong lãnh đạo thông cảm!”
Lúc này các vị khách nước ngoài lại cảm thấy rất hứng thú.
Trong lòng phó hội trưởng Quách nhói lên, ông ta cảm thấy tận thế sắp đến rồi.
“Các vị lãnh đạo! Các vị quan khách! Như các vị đã thấy, những đứa nhỏ sau lưng tôi đây, bọn chúng trời sinh đã có khiếm khuyết. Trong mắt một số người, bọn họ cho rằng mấy đứa nhỏ như thế đều là phế vật, cũng có nhiều người cho rằng bọn nhỏ đáng được cảm thông. Nhưng hiện tại đứng ở đây, tôi muốn nói một điều rằng, bọn chúng không cần sự đồng cảm hay thương hại, thứ mà bọn chúng cần chính là sự đối xử công bằng. Vốn hội diễn lần này bọn chúng nên thể hiện cho quý vị xem thành quả và sự nỗ lực của bản thân. Nhưng bởi liên quan đến một số lý do cá nhân của tôi mà đã đắc tội với người trong hiệp hội, dẫn đến việc hai ngày trước khi tổ chức hội diễn, bọn chúng bị gạch ra khỏi danh sách biểu diễn. Tôi không biết những người đó buổi tối có thể ngủ ngon hay không, nhưng tôi nghĩ bọn họ chắc hẳn ngủ rất ngon, bởi bọn họ đã quen với việc lợi dụng quyền lợi trong tay để tiêu diệt tất cả những người đắc tội với bọn họ. Chỉ sợ cho dù tôi có cố gắng hay có thiên phú đi chăng nữa thì trong mắt bọn họ cũng chỉ là người không biết thế nào là sợ mà thôi. Không kính trọng bọn họ, không e sợ bọn họ, …. Tôi tha thiết mong các vị lãnh đạo, các vị khách quý có thể cho những đứa nhỏ này một cơ hội để được chứng minh bản thân!”
“Cảm ơn! Tôi đã hoàn thành bài phát biểu của mình!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây